.
.

Tôi yêu anh nhưng không muốn làm búp bê tình dục của anh thêm nữa…


Tôi quen anh tình cờ qua mạng, anh hơn tôi 7 tuổi, anh 28 còn tôi 21.

21 vẫn còn là 1 thằng sinh viên, có thể ở tuổi này, nhiều người đã trải qua nhiều việc trong cuộc đời. còn tôi, một người luôn có niềm tin vào tình yêu ở cái thế giới mà mọi người chỉ nói về tình dục.

Tôi vẫn luôn tin rằng bản thân sẽ có tình yêu chân chính. Và cuối cùng cũng có đấy, đó chính là anh. Quen anh qua mạng, nói chuyện rất vui và hợp tính, khi ấy anh đang công tác ở nước ngoài. Anh hẹn khi nào về Việt Nam sẽ đi uống nước trò chuyện thêm. Và anh còn là sư huynh của tôi học trên tôi 7 khóa. Vui lắm chứ, vì tôi nghĩ đây sẽ là người để tôi được yêu và được yêu.

Tôi rất hạnh phúc vì sau bao thăng trầm tôi có thể tìm thấy anh!

Mừng lắm chứ, mừng vì anh là một người cực menly mà chịu nói chuyện với một người như tôi trắng như sữa, hiền lành không sổi nổi nhìn tôi mọi người có thể biết tôi là gay rồi.Nhưng tôi luôn vui vẻ và bước đi trên chính đôi chân này, vò cuộc đời tôi chỉ được sống một lần và duy nhất, tôi phải sống để khi tôi già đi, tôi luôn tự hào rằng tôi dám sống thật với bản thân.

Ấy vậy mà, chính vì thế mà anh bảo tôi rằng: “anh là một thằng đàn ông, menly vậy nên không thể quen em được đâu” ừ thì không quen, tôi gặp anh 1 lần, rồi 2 lần rồi 3 lần rồi cứ thế, mỗi lần gặp thì không quá 2 tiếng, nói vậy chắc ai cũng hiểu là gặp để làm gì rồi hả.

Vui không? Vui lắm chứ, vì được ở bên cạnh người tôi thích dù chỉ là 2 tiếng. Hạnh phúc không? Hạnh phúc chứ nhưng nhục nhã đau lòng thì gấp 100 lần.

Hạnh phúc không? Hạnh phúc chứ nhưng nhục nhã đau lòng thì gấp 100 lần.

Dần dần tôi yêu và quý mến anh nhiều hơn. Anh nói rằng đừng yêu anh vì ai yêu anh cũng sẽ khổ, và mỗi lần gặp anh, tôi đều đề cập đến tình yêu, nói về tấm lòng của tôi đối với anh ra sao.

Và tất cả đều nhận về một câu duy nhất: “chúng mình người lớn cả rồi, anh thấy chuyện này là bình thường, anh em mình vui vẻ, thoải mái với nhau là được”. Tôi cảm thấy mình như một món đồ chơi miễn phí của anh không hơn không kém (thật là nực cười mà).

Tôi yêu anh mất rồi có phải không, tôi luôn dặn lòng, lần sau anh có nhắn tin tôi sẽ không trả lời nữa và cắt đứt liên lạc với anh. Nhưng tôi không làm được vì tôi nhớ anh. Tôi đúng là một kẻ khờ khạo mà.

Giờ tôi phải làm sao, ai có thể gíup tôi một lối thoát. Tôi muốn làm người yêu của anh chứ không muốn làm búp bê tình dục của anh nữa, nhưng tôi thực sự không biết phải làm sao?

Theo Boy Việt Nam



Bài viết cùng chuyên mục